Cho đến bây giờ, quá khứ lầm lối ấy vẫn còn ám ảnh Hương rất nhiều bởi thay vì sô-cô-la, hoa hồng và những lời chúc ngọt ngào thì món quà cô nhận được trong ngày lễ tình nhân năm ấy lại là chiếc còng số 8 lạnh ngắt. Tâm sự cùng người viết, Hương kể: “Em còn nhớ như in cái đêm 13/2 năm ấy. Sau khi đến giúp gia đình em tổ chức đám cưới anh trai, cả nhóm lại túm năm, tụm ba bàn tính chuyện ngày mai đi bán hoa cho các cặp trong lễ tình yêu”. Vừa lúc đó, bà hàng xóm (tuổi đã ngoài 70 - PV) đi ra yêu cầu cả nhóm giải tán, đồng thời lớn tiếng sỉ nhục Hương là “đồ hư hỏng”.
Cả đêm hôm ấy, cô gái đang tuổi ăn, tuổi lớn trằn trọc không ngủ được. Câu nói của bà cụ hàng xóm khiến Hương thấy bị tổn thương ghê gớm. Một suy nghĩ vụt thoáng qua, cô dự định sáng mai sẽ sang gặp bà cụ. Vậy là khi mặt trời mọc, vừa chuẩn bị kéo, dây buộc hoa lên đường, cô vừa ghé qua bên nhà hàng xóm định nói chuyện cho ra lẽ. Nhưng trong câu chuyện không đầu không cuối, hai bên đôi co rồi phát sinh mâu thuẫn nặng nề. Đang cơn nóng giận, cây kéo cắt hoa trên tay đã vô tình trở thành hung khí Hương đâm vào cổ nạn nhân. “Nhìn bà cụ lảo đảo gục xuống, em sợ hãi bỏ trốn. Lúc ấy, trong đầu em chỉ nghĩ bà bị thương, bố mẹ sẽ mắng thôi. Không ngờ…”, Hương gạt nước mắt nhớ lại.
Thế nhưng, cuộc chạy trốn của Hương không thành khi vết đâm vô tình ấy đã lấy đi mạng sống của người hàng xóm. Chỉ vài tiếng đồng hồ sau, cả làng đã biết Hương giết người. Đám bạn cô vứt hoa chạy thục mạng, cùng gia đình lùng sục khắp nơi tìm cô. Mẹ Hương chạy dọc con đê làng, cất tiếng gọi con mà giọng khàn đặc. Cô tâm sự: “Đến bây giờ, tiếng gọi “Hương ơi, con ở đâu” nghẹn đắng từ miệng mẹ vẫn còn ám ảnh em, dù 8 năm đã trôi qua”. Hương bị bắt ngay trong buổi chiều 14/2.
Vậy là ngày lễ tình nhân, thiên hạ nhận hoa hồng, sô-cô-la với ngập tràn hạnh phúc thì “món quà” Hương “được tặng” là chiếc còng số 8 lạnh ngắt.
Đón nhận tình yêu và làm lại cuộc đời
Kể đến đây, nỗi ám ảnh quá khứ hiện về khiến Hương không cầm được nước mắt. Ngồi bên cạnh, chàng trai như thấu hiểu, khẽ đưa tay ôm đầu Hương tựa vào vai mình. Trong khoảnh khắc đầy xúc động, Hương khẽ bảo: “Em như vậy, chẳng xứng đáng với anh đâu”. Nhưng ngay lập tức, chàng trai đáp lại: “Trong cuộc đời, ai cũng có lỗi lầm, hãy vượt qua để sửa chữa lối lầm ấy. Anh hứa sẽ bên cạnh em”.
Song kể cả khi trái tim đã rung động, Hương vẫn không dám mở lòng đón nhận tình cảm chân thành của người yêu. Mặc cảm tội lỗi vẫn bủa vây tâm trí, khiến cô một mực né tránh những cử chỉ thân mật, những cái nhìn âu yếm của anh. Mãi đến khi, chính bố mẹ người yêu xuất hiện ở trại giam, trên tay mang theo gói quà kèm thỏi son nhỏ, thì Hương mới thực sự dám tin “số phận chưa bỏ rơi mình”.
Cuộc gặp hôm ấy, mẹ anh đã tâm sự với Hương thật nhiều điều. “Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy được tin tưởng. Mẹ anh ấy đã nhận em làm con dâu, đã động viên em nghĩ về tương lai sau khi ra trại. Bà bảo bà hạnh phúc khi con trai dám vượt qua những suy nghĩ tầm thường để lựa chọn tình yêu phía sau song sắt nhà tù này. Sau lần ấy, thỉnh thoảng bà lại quà cáp vào thăm, trò chuyện cho đến tận khi em ra trại”, Hương hạnh phúc kể lại.
Có tình yêu làm động lực, có người thân hai bên gia đình động viên, Hương luôn cố gắng cải tạo tốt. Sự cố gắng của Hương đã được đền đáp xứng đáng khi dịp Quốc khánh năm 2011, cô là một trong 180 phạm nhân của trại giam Thanh Phong được xét đặc xá. Khi danh sách được đưa xuống, cô bé vui mừng đến nỗi đứng khóc như mưa ở sân trại. Cho đến giờ, mọi người vẫn nhắc lại, ở trại giam Thanh Phong, Hương là phạm nhân phạm tội giết người trẻ nhất nhưng cũng là phạm nhân cải tạo với thời gian ngắn nhất.
“Ngày đặc xá, tôi bước ra ngoài và nhìn thấy hai bên gia đình cùng người mình yêu thương đã chờ sẵn bên kia cổng trại. Mẹ anh chuẩn bị cho tôi rất nhiều quần áo đẹp, còn có cả mỹ phẩm nữa. Bà bảo rằng: “Con dâu tương lai của tôi ra ngoài phải thật đẹp…”, Hương kể lại, ánh mắt rưng rưng. Khi được đặc xá, anh đã về quê Hương, xin phép bố mẹ cho cô lên nhà anh chơi. Sau đó, cả hai đã có một số chuyến đi chơi khắp miền Bắc như một cách bù đắp cho gần 6 năm Hương quẩn quanh trại giam.
Và hạnh phúc đã thực sự mỉm cười với Hương kể từ giây phút ấy…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét